Trời thu trong trẻo giữa ban trưa
Bỗng kéo tầng mây xám mịt mù
Tiễn bước người đi trong vội vã
Gió đưa lất phất giọt mưa thu
Lần cuối ngày mai cách biệt rồi
Đường đời muôn nẻo biết nơi đâu
Chẳng kịp chào nhau một lời cuối
Một người cố ý bước chân mau
Đành thế từ đây chẳng gặp người
Chút buồn chút nhớ chút đơn côi
Mưa hay nước mắt nghe nghẹn đắng
Lệ ướt mi rồi lên khóe môi
Những buổi ban đầu sao nhung nhớ
Người thầm giúp đỡ thấy vui sao
Quan tâm lo lắng bao ngày tháng
Tình cảm trong lòng bỗng dâng cao
Nhưng chẳng dài lâu hết mất rồi
Ngại ngùng lời lẽ né đôi câu
Ngờ đâu khoảng cách thêm dài quá
Tự trách mình thôi trách ai đâu
Chẳng phải vì do quá ghét người
Mà thành lơ đễnh có đôi khi
Bối rối bồi hồi tim loạn nhịp
Chẳng thể cùng người nói câu chi
Có lẽ trời thương làm giông bão
Chẳng kịp câu chào đỡ vấn vương
Chia ly mấy kẻ vui mà bước
Nghẹn ngào sao dám nói câu thương.
MTL